Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Con mèo lại sán vào tôi.
Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật. Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.
Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Và ánh mắt họ chĩa vào ta lúc ta không để ý, để phân loại người.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Có thể phơi phới niềm tin. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.
Và ta bị ức chế liên tục. Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng. Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.