Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Đi đâu cũng vất vả. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.
Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Nhưng ông anh cứ hỏi nhiệt độ phòng bao nhiêu, làm bằng gỗ gì.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất.
Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Bạn không muốn cãi lại.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người.
Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.