Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Có ai mất xe lại thế không. Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu.
Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Cháu vẫn nằm trong chăn. Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.
Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.
Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều.
Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Như một sự bổ trợ, cân bằng, phong phú tất yếu. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Có ai mất xe lại thế không. Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Trượt theo hai bên má. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Mặc quần đùi ra đường lạnh.