Ông Larwrence Jones tiếp tục nói, với giọng thành thật và cảm động, ông nói để biện hộ không phải cho thân ông, mà cho chính nghĩa đang theo đuổi. Trong chiến tranh vừa rồi, người ta phải nối đuôi hằng giờ trước tiệm để mua bánh của bà. Lần đầu họ bóp lực kế trong hoàn cảnh thông thường.
William James nói: "Trời có thể tha lỗi cho ta được, nhưng bộ thần kinh của ta thì không khi nào có thể dung thứ cho ta hết". Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W. Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi.
Kết quả, mỗi nhân viên phải ôm từng chồng báo cáo về nhà để nghiên cứu. Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu. Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7].
Tôi đã trở lại Tôn giáo. Còn nếu tôi đã lầm, thì thiên thần sẽ chứng giám cho thiện ý của tôi và lịch sử sẽ lên án tôi". Nếu bạn muốn đừng tự hại bạn nên mua cuốnấy.
Mới rồi tôi được cái hân hạnh phỏng vấn ông Arthur Sulzberger, chủ bút một tờ báo nổi danh nhất thế giới, tờ "Nữu ước nhật báo". Trên sườn núi Long's Peak ở Colorado, có một cây khổng lồ bị tàn phá, còn trơ lại nội một khúc thân. Tôi muốn nói: Ông già ấy đã có một lỗi lầm lớn chung cho cả nhân loại là quá tin ở lòng biết ơn của người khác.
Khi bà tỏ ra thích cái gì, món ăn hay vải dệt, họ lập tức mang biếu bà những thứ tốt nhất mà chính họ đã từ chối không bán cho các du khách hỏi mua. Ông đã kể bốn nguyên nhân chính thường sinh ra chứng nầy. Thành thử một cây cổ thụ khổng lồ chống nổi với thời gian, với sấm sét, với dông tố, mà rút cục bị hạ, vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tay người!
Lúc ấy tôi nhớ lại hết quãng đời đã trải, nhớ lại những hành vi xấu xa, những nỗi lo lắng lặt vặt. Tại sao thế? Tại kinh nghiệm bảo nó biết rằng làm như vậy chẳng ích lợi gì. Việc ngập tới cổ, mà không bao giờ làm xong được cả.
Tôi nhăn nhó, quạu quọ. Trước đây mười tám thế kỷ, Epitète đã bảo cho người đồng thời hay rằng ai gieo gió sẽ gặt bão và định mệnh bao giờ cũng làm cho những người phạm lỗi phải chịu quả báo về những lỗi lầm của họ. Y quả đã làm việc tốt, và chúng ta đã nhầm mà buộc tội y.
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Và tôi giữ được lời hứa ấy. Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".
Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Nhưng được khỏi thấy mệt vì chán ngán. Một tục ngữ Trung Hoa nói: "Người nào cầm bông hồng mà biếu bạn, luôn luôn tay người đó phảng phất hương thơm".