Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi. Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ. Anh em cũng có trẻ trong nhà.
Thiệt là một cha thú tội với con, âu yếm cảm động và thân mật! "Con ơi!. Mà bạn cũng phải làm như vậy mới chiếm được sự chú ý của mọi người. Luôn luôn ông để cho những người giúp việc ông có nhiều sáng kiến, không bao giờ ông tỏ vẻ bắt buộc họ làm việc này việc nọ theo ý ông, mà ông để họ hành động theo ý họ.
Tôi ráng tự bào chữa. "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười. Bạn đặt nó luôn luôn trên bàn giấy và thường mở nó ra.
Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không". Nhưng vì mới vài ngày nay, tôi đã đi thăm hết các mỏ ở phương Nam, trò chuyện với các người thay mặt anh em, thăm viếng gia đình anh em, hỏi han vợ con của anh em.
Các em đã cho tôi một bài học mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời. Mỉm cười với ai, tức như nói với người đó: "Tôi mến ông. Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm.
Mà bức thư của nó có khác gì một tờ châu tri không? Tôi không ưa cái giọng đàn anh đó. "Khi ông ta chạy lại cự tôi, đưa quả đấm lên trước mặt tôi, bảo rằng tôi chẳng biết chút chi về máy hết, tôi dằn lòng lắm mới khỏi gây lộn với ông và tự bênh vực. Xin ông đừng cho rằng chúng tôi kêu nài ông đâu; cũng xin ông đừng nghi rằng chúng tôi dám tự tiện chỉ ông cách làm việc đâu.
Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?. Thì ông phải im liền.
Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa. Những người thợ khác đáp: "Ông chủ tới, hỏi chúng tôi, hôm nay đổ vô khuôn được mấy lần; chúng tôi đáp 6 lần và ông viết số đó lên đất". Vậy đứa nhỏ muốn gì? Chẳng cần phải là nhà trinh thám đại tài cũng đoán được.
"Mới trông thấy tôi, ông Mahomey nói, ông S. Ông Cubellis đã chịu khó kiếm tài liệu về ông chủ mà ông muốn được giúp việc. Lần này tôi cũng mời, ông ta bất đắc dĩ nhận lời.
Lincoln xấu hổ lắm, làm thinh ngồi trơ trên ghế trong khi bà chủ trọ đem chiếc khăn mặt ước lại chùi má và quần áo ông. Một câu trả lời như vậy thì đến hùm thiêng rắn độc cũng phải dịu đi. Anh em chắc hiểu rõ rằng con nít mà đem quảng cáo quá, chỉ làm hư chúng.