Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Không có thời gian để sửa chửa.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Và khi anh làm việc quá sức, em sẽ để con tè vào người anh.
Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Còn phải dậy đi học sớm. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Ôi, cuộc đời của bác tôi. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Không gì tự nhiên mất đi. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc.
Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng… Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.