Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo.
Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa.
Chả biết đường nào mà lần. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Chả biết đường nào mà lần.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho.
Tự dưng mẹ lại ra giá. Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Sống là gì nếu không có khoái cảm. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.