Ông chẳng khác nào một cái kim phút trên bức phông đồng hồ đó. thế có thể có nhiều cơ may sống sót thông qua việc cạnh tranh lẫn nhau. 000 người vào năm 1943 hai năm trước khi thảm họa phát-xít được chặn đứng.
000 nhân viên của IBM lên đường nhập ngũ mà vẫn hưởng 25% lương từ IBM. Nhưng Watson đành chia tay người vợ trẻ và bé Tom để lên New York tìm cơ hội. Những quan điểm đời người của ông cứ dần xuất hiện trong tư duy học hỏi không ngừng của nhà doanh nghiệp vĩ đại này.
Tôi muốn trở thành một người viết lách thành công. Nhìn Tây sẽ thấy Đông, soi cổ mà ngẫm tới kim, đó là điều mà chúng tôi, những người thực hiện bộ sách, mong muốn được chia sẻ. Không trải qua nhiều trường lớp mà về sau tạo ra nhiều lý thuyết, với IBM, Watson là trường hợp tài năng tự học, tự suy gẫm.
Đặt tất cả vào nỗ lực của bạn; trên tất cả hãy đặt vào đó toàn bộ nhân phẩm của bạn. Trong thành công của Watson, có một phần may mắn. Cuộc đời của chồng bà là một chuỗi quan sát phi thường.
Năm 1956, sau chuyến đi châu Âu cuối cùng, Watson nghĩ đến chuyện trao quyền lực cho con trai. Nhưng cũng chính lúc này, Watson đối diện với điều đen tối nhất trong cuộc đời ông. Năm 1943, cỗ máy khổng lồ to bằng căn phòng hoàn thành với tên gọi là Mark I.
Và ông đem nỗi âu sầu về sức khỏe này vào công ty. Nhìn ra bên ngoài IBM, bóng dáng của Watson ở khắp mọi nơi trên thế giới hiện đại. Chiếc máy tính khổng lồ này đã đi vào lịch sử khi được sử dụng cho cuộc kiểm phiếu bầu tổng thống mà kết quả là Dwight Eishenhower chiến thắng.
Tom tung ra át chủ bài: Cục điều tra dân số đã thuê máy tính điện tử UNIVAC của đối thủ Remington Rand. Watson mời Supa gia nhập IBM và công việc của nhà tâm lý này là giúp Watson chứng tỏ cho mọi người thấy được định nghĩa của Supa là có cơ sở, tại IBM. Trong di chúc của mình, ông không quên chia sẻ cho những trợ lý, thư ký, nhân viên tiếp tân và cả những người điều khiển thang máy.
Đại loại như Watson phải bỏ công ty để lao đến trường tiểu học, sau cú điện thoại của ông hiệu trưởng về việc nhóc Tom đã đổhóa chất có mùi chồn hôi vào hệ thống thông giócủa nhà trường. Maney nhận xét: Những nhà quản trị cấp cao trung thành với đạo đức đôi khi cũng lựa chọn như vậy. Vì thế ông rất thích dùng các công thức.
Watson bắt đầu chú ý khi cầm trong tay báo cáo của James Bryce từ phòng thí nghiệm, rằng các ống chân không có thể dùng được cho IBM và nó cho phép tính toán hàng ngàn phép tính trong một giây. Và công ty này đã làm như vậy. Công việc của anh chàng thiếu niên nghèo là chất đầy lên xe ngựa nhiều thứ nhạc cụ và máy khâu, rồi dắt ngựa đi chào hàng.
Chúng thậm chí giúp xử lý chính xác tình trạng thương vong và tử vong của quân đội và vô số công việc tính toán quân sự khác. Trở lại buổi ra mắt CEO của mình năm 1914, Watson phát biểu tầm nhìn: 1953, Watson bước qua cửa tòa nhà IBM đường bệ như mọi khi, dù rằng giờ đây ông đã ở vào tuổi 79.