Nếu chúng ta, rên rỉ giẫy giụa, sinh ra chua chát, thì cũng không thay đổi được tình cảm mà chỉ làm thay đổi được tính tình, cơ thể ta thôi. Bác sĩ lo bệnh đã nhập óc, nổi mụt trong óc thì tất chết. Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp.
Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt. Đừng để vợ con lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn. Anh ta làm trong một xưởng đóng thùng, công việc vất vả và ít khi kiếm được trên 40 Mỹ kim mỗi tuần.
Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Khi cần tìm một nhân vật để giao phó cho một chức vị, ông Lincoln hoàn toàn thoả thuận để cho mọi người đối lập với ông có quyền ra ứng cử cũng như một người thuộc phe ông. Ông nói rằng: "Lần đầu tiên tôi biết nhìn thế giới bằng con mắt của người thông minh, hay hơn nữa, của một triết gia và cũng lần đầu tôi thấy chân giá trị của mọi vật.
Đã đành, trên kia tôi chỉ kể những ưu tư của tuổi thơ và tuổi xuân, nhưng biết bao lần nỗi lo của người đứng tuổi cũng gần vô lý như vậy. Nếu tôi đã thành thật với mình thì cái tủ của tôi nay chắc đã đầy nhóc những tập: 'S. Mới rồi tôi có giao dịch bằng thư từ với bác sĩ Harrlod C.
Đau đơn quá, ông không chịu nổi. Thần kinh căng thẳng là một thói quen, mà thói xấu có thể bỏ được, thói tốt có thể tập được. Và xin cho con yêu tràn trề cả những kẻ thù của con nữa".
Ông già nằm liệt giường ấy làm cách nào mà sung sướng như vậy? Bạn thử đoán xem. Hơn nữa tôi lại còn làm nhiều việc khuyến khích kẻ khác, thành thử đời tôi được đầy đủ. Ông đã triệt để xoá bỏ sự thua lỗ trong trí nhớ đến nỗi không bao giờ nhắc tới nữa.
Sự phung phí năng lực, nỗi ưu tư sẽ làm cho ta lảo đảo, nếu ta cứ lo lắng về tương lai. Nhưng ở đây người ta đã mở mắt giùm tôi và tôi nhận thấy bứt rứt, lo lắng là vô ích quá. Khi nó trống rỗng thì tạo hoá cho một cái gì ùa vào trong đó liền.
Tôi sẽ an phận về gia đình, công việc và số mạng. Nghỉ tức là thu hồi lại sức lực của mình". Chúng ta, ai cũng cảm thấy cần có ở thế gian này một người sẳn sàng nghe mình và hiểu mình.
Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng. Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô".
Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa. Nhờ vậy tôi thoát chết". Các đệ tử không thể tắm hai lần trên một khúc sông".