Một con lươn thì chính xác hơn. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Con không nói thì làm sao mẹ biết.
Mà lại nghĩ về con người. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn.
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Còn phải dậy đi học sớm. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Phố phường quanh nhà lại bình thường. Còn giọng cao thi thoảng ló ra khi giao tiếp với những người lớn thân quen mà bạn thấy mình bé con và có thể buông lỏng phần nào trước họ. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Ôi, đời ta kế hoạch từng tháng từng năm.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.