Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Bác cũng bị đau chân. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Tôi đi bộ cũng được. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.
Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách. Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Chúng lã chã nhảy dù xuống sách. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.