Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Tôi biết nó nhạy cảm và có những năng lực tiềm ẩn. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.
Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Ê này tôi, cười ít thôi chứ. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Và tùy vào năng lực của bạn mà bạn làm được hay không. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Một người đàn bà không đẹp mà đẹp. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.