Tất cả những gì tốt nhất mà James có thể làm được lúc đó là cảm ơn Jessica và đề nghị sẽ gặp lại cô sau khi có thời gian đọc kỹ bản báo cáo. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng.
Vì thế, anh bắt tay vào chuẩn bị thật kỹ những phạm vi yêu cầu đối với từng công việc trước khi giao việc cho họ. Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson. Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói:
Chính tôi mới là người đã đẩy chúng ta vào những khó khăn này kia mà? - Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Còn James lúc nào cũng thấy mình có quá nhiều việc phải làm đến nỗi anh không còn chút thời gian nào để nghĩ đến những sở thích của mình nữa, nói chi đến thời gian dành cho gia đình.
- Tớ hiểu rồi, - James đồng ý. Sau đó, hai anh em họ lại tiếp tục thi đỗ vào cùng một trường đại học và lại may mắn được xếp vào học chung một lớp. Thế nhưng khi báo cáo kết quả, tớ suýt đánh rơi cái gạt tàn thuốc khi nghe cô ấy báo cáo về những điều đã cam kết nhưng lại không nằm trong thẩm quyền của mình, đồng thời còn tự ý liên hệ với những người hoàn toàn không nên đặt mối quan hệ.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Giờ đây anh thường xuyên giúp các con làm bài tập. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm.
- Jones ngồi thẳng lên, chuẩn bị nói tiếp. - Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Nhưng khi tớ hỏi vì sao cô ấy lại tự quyết những điều không thuộc thẩm quyền của mình và liên hệ với những người đó mà không hỏi ý kiến tớ, cô ta cho rằng dựa trên những gì tớ đã dặn dò thì cô ta có toàn quyền quyết định đối với dự án đó, và cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cần thiết để đảm bảo dự án được thành công.
Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. Phần việc cộng thêm của một nhà quản lý có vẻ như quá nặng nề đối với James. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn.
Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm. Nhân viên của anh đã không hoàn thành công việc đúng hạn.
Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Đó quả là một câu nói hay. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Nhưng giờ đây, chính anh cũng đang xem xét lại triết lý cổ điển đó. - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được.