Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn. Tôi có lần viếng khám Sing Sing và điều làm tôi ngạc nhiên nhất là nhận thấy những kẻ bị giam cầm tại đó cũng có vẻ sung sướng như bất cứ người trung bình nào được tự do. "Sáng hôm sau tôi thu xếp về nhà.
Người thợ làm việc bằng tay chân sẽ tăng hiệu quả nếu người đó được nghỉ tay nhiều hơn. Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không. Quy tắc 6: Nhớ rằng không có người nào chết vì thiếu ngủ hết.
Nếu ông ta là một ông thánh, thì chắc chắn đã chẳng lấy bà. Chắc các bạn muốn biết thêm một người khác đã áp dụng định thức thần diệu của H. Tôi nắm chặt và quay mạnh quả nắm rồi bước vào, tiến thẳng lại người đó mà ưởn ngực, quả quyết, trang trọng, tươi cười chào: "Kính ông Smith, tôi là John R.
Bạn nên nhớ rằng tinh thần ấy có thể làm cho hạnh phúc trong đời bạn tăng lên gấp đôi vì ta chỉ dùng phần nửa những đức tính của ta để làm việc. Như trường hợp ông Phil Johnson. Phương pháp trị bệnh thần kinh đó của các bác sĩ, tên là "tác động liệu pháp", thiệt không mới mẻ gì.
Có thể họ nghĩ rằng tiền thường trong ngày lễ Giáng sinh không thiệt phải là tièn thưởng mà chính là một thứ tiền công. Vậy muốn khỏi lo lắng vì mất ngủ, bạn nên theo năm định lệ sau này: Tôi phải học ôn lại một lần nữa.
Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson. Ý thơ có vẻ mới lắm, phải không bạn? Vậy mà câu đó thi hào Horace đã viết 30 năm trước Thiên Chúa giáng sinh đấy. Sao tôi không noi gương ông già Walt Whitman mà thản nhiên như loài cây, loài thú trước những cảnh tối tăm, đói lạnh, dông tố?
Tới lúc tận số rồi đây". 000 triệu) tinh trùng, nhưng chỉ có một tinh trùng thành ta thôi. Toa chật cứng khách và nóng như lò, mà người hầubàn lại chậm chạp.
Có cái gì thì cầm cố cái đó, từ xe hơi tới đồ dùng. hãy coi những con số". Thiệt vậy, nếu nuôi tư tưởng bình tĩnh và can đảm thì chúng ta có thể vui thú ngắm cảnh trong khi ngồi trên quan tài mà đến pháo trường; hoặc trong khi sắp chết đói chết rét, vẫn có thể ca hát vui vẻ vang rân cả trại.
Tôi bắt đầu đau bao tử từ khi phi cơ Pháp bắn liên thanh xuống miền Tân Thạnh (1946), năm sau qua Long Xuyên, để quên tình cảnh nước và nhà tôi phải trốn vào trong sách vở, nhưng viết và đọc suốt ngày thì bệnh bao tử lại nặng thêm, mà bác sĩ không biết, cứ cho là gan yếu, uống thuốc Tây, thuốc Bắc, thuốc Nam đều không hết. Chúng tôi vào một nhà thờ cầu nguyện rằng nếu cháu phải chết thì đó là Thánh ý của Thượng Đế thì chúng tôi cam chịu. Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu.
Nguyên tôi làm thủ quỹ một công ty bán trái cây ở Nữu Ước. Vậy cái gì làm cho ta mệt? Cái thuật giản dị đó thành công chăng? Thành công thần diệu! Xin bạn thử đi.