Hầu hết mọi người không có thời gian để nghĩ về chúng ta! Một cuộc nhiên cứu trong thời gian gẩn đây, đã cho thấy: 93% vấn đề thật ra không có thật. Nhưng đó chính là xã hội ta đang sống. Tôi đoán rằng sở dĩ sự thất bại không được nhắc đến nhiều là vì cả xã hội chúng ta đã được “lên chương trình” để tránh xa sự thất bại.
Hãy cố gắng chịu đựng cho dù bạn phải đương đầu với bất kì kết quả nào đi nữa, vì chúng chính là quả của các nhân mà bạn đã gieo trồng. Nhưng nếu hiểu được điều đó, bạn sẽ thấy sự khác biệt. Đó là toàn cảnh những ngày thơ ấu của tôi.
Bị thất bại trong việc kinh doanh năm 1832. Lúc đầu, bà phải nợ nhân viên của mình tiền lương hàng tháng nhưng thay vào đó, bà nấu ăn cho họ mỗi ngày. Henry ví việc phát triển khu trung tâm buôn bán với việc nấu ăn, một cách tiêu khiển mà ông rất thích sau giờ làm việc.
*/ Bệnh điếc không ngăn nổi Beethoven sáng tác những tác phẩm tuyệt vời về âm nhạc. Như một người uyên bác đã từng nói: Hãy lắng nghe những gì người khôn ngoan đã nói :"Nếu tôi không gặp sai lầm,chắc hẳn tôi đã không thể hiểu biết và trưởng thành ".
Tại sao chúng ta cứ mãi lo lắng về một việc mà mình khong thể làm được? Giờ đây, điều mà tôi làm là duy trì một chương trình liên tục từ ý thức sang tiềm thức mỗi đêm trước khi đi ngủ. Bà có cơ may hiếm trở thành Thủ tướng thứ 2 trong lịch sử Parkistan được bầu 2 lần theo thể chế độ phổ thông phiếu bầu.
Xin nhắc bạn rằng đối với tôi, một người tán thành chủ trương “Tự mình làm chủ”, một “huấn luyện viên” của các thương gia, việc đi xin việc và làm công cho người khác là một viên thuốc vừa đắng vừa khó nuốt mà tôi phải cố nuốt, nhưng dù sao tôi cũng đã vượt qua được. Năm 1967, ông trở thành Thượng nghị sĩ trẻ nhất ở Philippines ở tuổi 34. “Việc cho đòi hỏi ta phải co tấm lòng thực sự vì tất cả những gì bạn có thể thấy trước tiên chính là mình đang hy sinh.
Vì cảm thấy công ty ở Malaysia đang phát triển chậm chạp, tôi tình nguyện sang mở rộng hoạt động của công ty ở Thái Lan! Chỉ cần đạt được cái mình muốn, ta không quan tâm đến việc mình đã làm hại bao nhiêu mạng sống dọc đường. Mỗi ngày chúng ta bị nhấn chìm bởi các chương trình TV, radio, sách báo, tạp chí, vv…
Ngày anh mất, tôi đến gặp anh lần cuối. Chúng ta cần được đánh bóng,cần trải qua những lúc khó khăn,những lần đau khổ trước khi sự vĩ đại của chúng ta được khám phá. Số người còn sống trong nhóm này cao gấp đôi nhóm khác .
Về điểm này,tôi cũng muốn nhắn nhủ với tất cả mọi người đừng nên hỏi "SAO LẠI LÀ TÔI ?"mà nên cảm ơn Thượng đế đã dành điều đó cho bạn !Bạn đã được chọn đấy ! Khi cha mẹ hỏi ai là tác giả của cái bòa thai ấy , vì sợ vạch mặt người yêu nên cô đã tố cáo vị tu sĩ. Vả lại, đọc quyển sách, tôi có mất mát gì đâu.
Đi học ở Swatow, Trung Quốc và trở về Bangkok năm 17 tuổi. Hãy cảm nhận sự dạt dào cảm xúc. Chẳng có ích gì khi hối tiếc hay đổ lỗi cho người khác về những quyết định mà ta đã đưa ra, dù có chịu tác động của những người khác , vẫn thuộc về trách nhiệm của chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi.