Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên.
Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Ông bảo: Em nói tiếp đi.
Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây? Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt. Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai.
Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm.
Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm.