Cái này họ cũng nhầm. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Và cũng thật dễ hiểu. Viết thế đủ chưa nhỉ.
Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).
Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng.
Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Còn mình bạn với chiếc xe cạn xăng.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.